Truyện Ngắn


Mưa và chó


Trời bỗng tối sầm lại, gió lạnh từ đâu thổi về và những hạt mưa bắt đầu lác đác rơi. Mưa mỗi lúc một nặng hạt rồi ào ào như trút nước, ngoài kia nước lênh láng những bong bóng nước xuất hiện và vỡ tan trên dòng nước chảy tràn trên sân. Tiếng mưa tạo những âm thanh ồn ào trên mái tôn át đi âm thanh của chiếc TV đang mở to. Hắn ngồi trong nhà, nhìn ra ngoài trời chợt nghĩ “Trời này mà có đĩa thịt chó chén thì hợp lý biết mấy”.
Thế là đã hai tháng kể từ ngày hắn nghỉ hưu, không còn phải, ngày ngày xách đít tới cơ quan, ngồi uống trà tám những chuyện linh tinh không liên quan gì tới công việc cả. Ấy là nhờ có cô vợ làm bên chính quyền, nên hắn được các bác nâng đỡ lên cái chức trưởng phòng nho nhỏ, để khi giao lưu với anh Hai, anh Ba, chú Tư, chị Năm… cũng thấy đỡ tủi nhục cho cái chức Phu quân.
Mưa! Mưa vẫn rơi…
Hắn chợt nhìn chiếc điện thoại di động trên bàn đã lâu rồi nó không còn đổ chuông nữa, trước đây cứ trời bắt đầu kéo mây đen là nó cứ kêu liên tục, mấy chú em đệ tử của vợ hắn, rồi mấy thằng quân trong phòng đều biết hắn khoái món cầy tơ. Chỉ đợi trời mưa là có cớ để hầu hạ hắn. Sướng thiệt. Rồi lại chú em kết nghĩa tuy không ăn được nhưng lại hay chở hắn đi. Nghĩ đến đây hắn nuốt nước bọt cái ực, cái mùi thịt chó, riềng, mẻ, mắm tôm từ trong ký ức lùa về.
Hắn bốc điện thoại gọi cho chú em kết nghĩa, điện thoại đổ chuông từng hồi dài nhưng không bốc máy. Tức thiệt!
Hắn đi xuống kho rượu, nhưng khi đặt tay lên nắm cửa hắn tần ngần như nghĩ ra một điều gì rồi buông tay xuống, thở dài và quay lên nhà. Trước đây cái kho này toàn là rượu tây của mấy chú A, chị B… đối tác của vợ hắn tặng nhân dịp lễ, tết. Từ khi cả hai vợ chồng về hưu, vợ hắn đã bán sạch sẽ rồi còn đâu. Trước đây, khi mụ Béo chủ tiệm rượu vào thu mua đã loại ra vài chai rượu đểu. Không biết thằng cha Hai Lúa nào mà lại biếu những chai này. Nhiều người quá không kiểm soát nổi. Thế là mỗi lần đi ăn thịt chó là hắn lại mang đi một chai đã được vợ đánh dấu sẵn. Mang đi vừa được tiếng là sếp chịu chơi, vừa tống được mấy cái của nợ mà bán không ai mua cho không ai lấy. Mấy chú em trong phòng nhìn thấy rượu tây là mắt sáng như đèn pha ô tô. Bọn này có biết gì về rượu đâu nên cứ uống lấy uống để còn khen ngon nữa chứ. Cho chết! Còn hắn chỉ cần một em quốc lủi là xong. Khôn! Nghĩ lại, mấy chú em trong phòng cũng tình nghĩa lắm, biết con Ky nhà hắn cũng thích thịt chó mới chết chứ, thế là mỗi khi nhậu xong là lại có phần cho con Ky. Có lần gọi hẳn mấy đĩa thịt còn nguyên cho Ky. Con Ky nhà hắn thật đặc biệt không những biết ăn thịt đồng loại mà còn ăn kèm với rau húng, mắm tôm. Kinh thật!
A! Như chợt nghĩ ra, hắn gọi tới nơi trước đây mà hắn từng làm việc, cái tay trưởng phòng mới lên thay hắn bốc máy giọng lả giả:
“Anh đó hả? bọn em nhớ anh quá… Thịt chó hả?... Hay quá!... Ấy chết em xin lỗi hôm nay em bận rồi, con vợ em dạo này nó ghê quá, cứ làm xong là bắt phải về nhà ngay… Còn anh em hả?... Thôi chết, hôm nay bọn nó bận đi đá bóng  rồi anh ạ, thôi để dịp khác nhé!”.
Hắn thừa biết trời mưa thế này thế nào bọn chúng cũng tụ tập tại quán thịt chó cho mà xem. Thế mà mình rủ bọn nó lại chối. Láo thật!
Trời đã hết mưa chỉ còn những vũng nước loang lổ trên mặt sân, con Ky già trốn mưa ở đâu, bây giờ mới lò mặt ra vẫy đuôi mừng ríu rít. Như tưởng rằng khi xưa. Sau mỗi trận mưa thì được ăn thịt chó. Hắn co chân đá vào con Ky  miệng quát lớn:
“Mừng cái nỗi gì? Khi trời mưa mà tao không được đi ăn thịt chó”!
Con Ky tru lên từng hồi